Đi qua những tháng ngày mưa nắng đi qua những cơn mê là một
sự trống rỗng vô bờ …
Trong ba vạn sáu ngàn ngày ta tự chọn cho mình toàn những
ngày vui . Ngày vui đơn giản chỉ là khi nắng lên hay chỉ là một điểm A trong
cuốn tập của một thiên thần 7 tuổi . Ngày vui đôi khi chỉ là bắt găp ánh mắt vu
vơ , một nụ cười hồn nhiên hay một tin nhắn đáng yêu mà một ai đó vô tình gửi
lại ….Đôi khi ngày vui chỉ là quãng thời gian kéo dài của ngày vui hôm qua cho
đến hết ngày hôm nay mà vẫn chưa có hồi kết thúc …
Để xác nhận cho những
ngày vui đó ta tự thưởng cho mình bằng việc đưa vào cơ thể một chút hơi men .
Một chút hơi men trong một buổi chiều vui vẻ thì có gì là không thể ? Và cứ thế
khi ngày vui đi qua quá nhiều , nó mang lại một ảo giác mơ hồ về cuộc sống , nó
làm ta quên đi trách nhiệm của bản thân mình . Nó kiểm soát ý nghĩ , nó làm
lung lay ý chí và vùi dập ta bằng cách khiến ta luôn đưa ra những quyết định
sai lầm…
Ôi thật là tai hại làm
sao !
Những ý tưởng cứ thế
trôi đi theo những năm tháng mơ hồ như làn sương mong manh chợt tan biến khi
ngọn gió chiều vụt qua trong chớp mắt. Đi qua những cơn mê ta ngồi lại một mình
với sự trống rỗng vô bờ … Một cảm giác hụt hẫng lạ lùng khi không biết mình
đang là ai , không biết mình muốn gì ở hiện tại và cần gì cho ngày mai …
Ôi Giàng A Phủ hôm qua của em đấy ư? Em không tin ! Chẵng có
lẽ nào …
Thức dậy đi thôi hỡi trái tim nhiệt huyết !
Thức dậy đi để ta còn nhìn thấy ánh mặt trời !
Thức dậy đi để còn thực hiện những giấc mơ trong cuộc đời !
Thức dậy đi thôi !
Viết cho một người bạn và cho chính mình . Minhdt Đà lạt 0h57p
27/7/2017